Tôi cảm thấy mình thật may mắn khi được tuyển chọn vào học tại khoa Đặc Nhiệm Quản Trị của EAS Việt Nam. Tôi vinh dự khi là 1 trong 45 học viên được chọn trong cả miền Bắc. Và hơn nữa khi ở đây tôi đã trải qua kì huấn luyện đặc biệt, được học trong môi trường đặc biệt và duy nhất tại Việt Nam. Nhờ thế con người tôi đã được thay đổi.

Tại đây tôi học được rất nhiều thứ, qua mỗi lần tôi thấy bản thân. Đó là bản lĩnh, mạnh mẽ, tự tin hơn, tác phong làm việc chuyên nghiệp và hiệu quả , có thái độ, suy nghĩ sống tích cực và không còn suy nghĩ tiêu cực như trước, sự quyết tâm trong cuộc sống, tôi không còn cảm thấy sợ khi đối mặt với những khó khăn, thách thức như trước kia. Mỗi khi gặp khó khăn tôi lại nghĩ đến những bài tập luyện nó còn khổ cực hơn như thế mà tôi còn vượt qua được, sau đó tôi lại quyết tâm hơn nữa, cố gắng trải qua 1 cách tốt nhất. Nếu bạn từng thấy tôi là con người có kỉ luật chưa tốt, sinh hoạt theo lối tùy tiện. Nhưng bây giờ, tôi tin bạn đã có cái nhìn khác ở tôi, đó là kỉ luật hơn, mọi công tác đều đúng giờ giấc hơn xưa.

Và….

Có những dấu ấn tôi không thể nào quên được. Có những lần tôi bị phạt mang chiếu và chăn xuống sân gấp, dưới cái nắng gay gắt của mùa hè Vĩnh Phúc, vừa gấp mồ hôi vừa chảy. Tôi nhận thấy lối sống thiếu cẩn thận của tôi đã dẫn tới hậu quả. Bây giờ thì nhỏ thôi, nhưng tôi biết nó sẽ lớn dần về sau. Còn có những lần kéo lốp xe, cái lốp nặng đến đáng sợ vì cơ thể đang rất mệt, chân thì rất đau, tôi nhớ lần đó bàn của tôi ăn xong không lau bàn và xếp ghế, hậu quả là cả bàn phải đi kéo lốp giữa trời trưa nắng , còn làm liên lụy đến cả đơn vị phải đứng nắng đợi chúng tôi kéo xong rồi mới đươc vào nghỉ trưa. Lúc đó tôi mới thấu được câu nói của thầy “không sợ đối thủ mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu như bò” ^^ .Tôi cảm thấy rất có lỗi và tự hứa với bản thân sẽ không vi phạm nữa. Sau những lần bị phạt tôi rút ra được bài học ở môi trường cộng đồng, mọi sai phạm của ta đều làm ảnh hưởng đến mọi người xung quanh và phải chấp hành nề nếp kỉ cương hơn nữa .
Có những đêm đang ngủ rất say, bỗng dưng ” toét… toét… toét …đơn vị mất an toàn ” ngay lập tức bật dậy thật nhanh và chạy vào vị trí chiến đấu, thực sự là rất mệt mỏi. Có lẽ mệt mỏi hơn là những lần đi hành quân, nó dường như vắt kiệt sức lực của chúng tôi. Còn nếu ai hỏi tôi có cái gì khiến tôi ám ảnh nhất hay không. Tôi sẽ nói đó là tiếng “CÒI”. Đến bây giờ, tôi vẫn không hết nỗi ám ảnh bởi tiếng còi gây ra, có lần đang đi trên đường bỗng nghe thấy tiếng còi, theo phản xạ tôi phanh gấp xe lại, hoá ra đó là tiếng còi của 1 đứa trẻ. Giật mình lắm!

21 ngày là hành trình thay đổi chứ không phải trải nghiệm. Tôi vốn là con người không có kỉ luật với bản thân, qua 21 ngày học tập và rèn luyện tôi trở nên có kỉ luật luật với bản thân, tự giác hơn. Quá trình đó là cả sự nỗ lực trong tôi . 21 ngày, mỗi một ngày trôi qua là 1 bài học và là 1 dấu ấn khó phai. Mỗi lần được hát những bài hát về người lính, tôi sởn gai ốc vì nhớ lại những điều tôi đã trải qua và tự hào, tự ý thức bản thân cố gắng thật nhiều, trở thành những người tốt để phụng sự nhân dân, phụng sự tổ quốc. Và cuối cùng tôi xin cảm ơn người Thầy và những người đồng chí đã sát cánh bên tôi để tôi được như ngày hôm nay

469806256 1984998592020160 159041251043342456 n

Đặc Vụ Quản trị Phạm Công Tú – Học viện Nông nghiệp Việt Nam

1